Quên chuyện du lịch Mỹ chỉ vài chục triệu đi, chuyến đi 18 ngày hết 233 triệu của cô nàng MC này sẽ khiến bạn nghĩ lại

157

Người ta thường hay nói về “giấc mơ Mỹ” chính là chỉ mong muốn được du lịch Mỹ, đặt chân tới xứ sở cờ hoa, nơi ngập tràn ánh sáng và những thứ văn minh của nhân loại. Nhưng bởi chi phí đắt đỏ cho nên không phải ai cũng có cơ hội được đặt chân đến xứ người.

Thời gian vừa qua có rất nhiều người trẻ kể về những chuyến đi giá rẻ của họ. Ví thử như kiểu “đi Mỹ 5 ngày 4 đêm chỉ tốn 20 triệu” luôn khiến cộng đồng mạng xôn xao bàn tán. Và rồi sau khi họ giải trình hàng loạt những chi phí ra thì người ta mới vỡ lẽ rằng cái câu chốt trên kia của họ thực chất chỉ là 1 công đoạn của toàn bộ quá trình chứ thật ra đi du lịch không hề đơn giản và ít đắt đỏ như vậy.

du lịch mỹ

Không tự nhận mình là một người giàu có, lại càng chẳng phải kẻ thích tiêu tiền, Ngô Như Quỳnh, một BTV kiêm MC hiện đang sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh lại rất thích đi du lịch. Cô đã có cơ hội được đặt chân ở nhiều nơi trên thế giới, thậm chí cả vùng đất xa xôi như châu Phi. Và mới đây, Quỳnh đã một mình đi du lịch Mỹ để trải nghiệm những điều mới mẻ. Trước chuyến đi, Quỳnh đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng về kinh tế và tinh thần vui chơi và sau khi đi về, cô lại càng chắc nịch hơn việc khẳng định du lịch Mỹ không hề rẻ như mọi người vẫn đồn đại.

Ngô Như Quỳnh hay Quỳnh Scarlett vốn là một Facebooker khá nổi tiếng với những bài viết thể hiện quan điểm cá nhân cũng như sự từng trải trong cuộc sống. Cô bắt đầu đi du lịch nước ngoài từ năm 2005 qua Đông Nam Á, châu Á, châu Úc, châu Âu, châu Phi đủ cả. Chỉ còn lại châu Mỹ là đến năm 2018 cô mới có cơ hội hiện thực hóa.

Quỳnh kể rằng: “Phải nói là nước Mỹ trong lòng mình có một ấn tượng khá đặc biệt. Hồi bắt đầu biết chữ đọc sách truyện toàn trúng các tác phẩm Mỹ (mới lớp 4 đã làu làu Gone with the wind). Lớn lên toàn thích coi phim Mỹ, nghe nhạc Mỹ. Thậm chí lúc làm luận văn Thạc sĩ cũng làm văn học Mỹ.

Cho nên ngay từ hồi chưa đi làm, chưa có tiền, mình cũng đã nung nấu ý nghĩ sau này khấm khá, nhất định phải đến đất nước này một lần, để tận mắt thấy những bối cảnh mà sách truyện nhạc phim đã tả, thế thôi. Một ý định rất lãng mạn chứ chẳng phải ham gì sống bên Mỹ nhé, tò mò thôi”.

Bước khởi động

Và sau khi sắp xếp mọi công việc, Quỳnh quyết định xin nghỉ phép và đi Mỹ một mình. Quỳnh tự xin visa với chi phí 160 đô và đỗ phỏng vấn chỉ qua 2 câu hỏi của đại sứ quán. Đến đây thì coi như mọi thứ đã bước đầu thuận lợi. Quỳnh không đi du lịch theo tour, lại cũng không có bạn đồng hành, Quỳnh lại tự tìm hiểu qua người quen và cuối cùng quyết định sẽ chinh phục những nơi đặc thù của nước Mỹ trong vòng 3 tuần.

Xong kế hoạch, Quỳnh chọn thời điểm để đặt vé máy bay. Quỳnh chọn tháng 7 là mùa cao điểm du lịch nhưng bù lại mùa hè sẽ chơi được nhiều hơn. Quỳnh đặt vé khá cận ngày nên giá vé economy cũng khá cao, khoảng 1.500 đô bay từ Saigon-Boston và về từ Los Angeles-Saigon. Quỳnh không đặt trước khách sạn vì thích tùy hứng phiêu lưu.

Đã xong gần hết các bước, Quỳnh bắt đầu rà soát lại toàn bộ: “Mình lo các khâu còn lại như xin nghỉ phép, bàn giao công việc, nâng hạn mức thẻ tín dụng (mình cầm 2 thẻ, thẻ 100 triệu và thẻ 50 triệu). Đổi tiền đô cầm theo 3000$ (quy định của hải quan không được cầm quá 7000$ nhé). Nguyên tắc của mình là thà dư còn hơn thiếu, đi chơi mà, không nên dè sẻn quá mất vui. Roaming điện thoại. Copy các loại giấy tờ ra. Kiểm tra chắc chắn passport còn hạn sử dụng trên 6 tháng. Mua 1 đôi giày đi bộ chuyên dụng (vì sẽ đi bộ rất nhiều). Soạn hành lí vừa đủ dùng, không mang vác nặng nề, vì nghe nói đồ Mỹ đẹp mà rẻ lắm, đi tới đâu mua tới đó”.

Chuyến đi bắt đầu

Quỳnh hạ cánh ở sân bay Boston sau 30 tiếng vừa transit vừa lơ lửng trên bầu trời nhưng cái giây phút máy bay hạ cánh xuống đường băng, dù mệt nhoài sau chuyến bay quá dài, cô gái của mộng ước năm xưa vẫn đã vô cùng phấn khích với cái ý nghĩ mình đặt chân tới nước Mỹ, cảm giác cứ như là Christopher Columbus tìm ra châu Mỹ vậy.

Thủ tục nhập cảnh ở Mỹ làm bằng máy tự động, máy hỏi gì thì trả lời đó rồi in ra một tờ thông tin. Sau đó Quỳnh còn được một nhân viên an ninh khác hỏi đến 30 câu về bản thân và mục đích sang Mỹ. Cuối cùng, Quỳnh tự tin vượt qua và được đóng dấu bắt đầu một hành trình đầy mộng mơ ở xứ cờ hoa.

Quỳnh đi hết cả bờ Đông sang bờ Tây, ở lại những thành phố nổi tiếng nhất. Dưới đây là cảm nhận của Quỳnh về những nơi đó.

Boston – Những ngày êm đềm

Mình ở Boston 3 ngày, sống những ngày khá êm đềm để bắt nhịp lối sống Mỹ trước khi bắt đầu chuyến phiêu lưu. Nhờ kết nối của cô bạn thân, mình ở homestay nhà người đồng nghiệp của cô, một biệt thự nằm trên đồi luôn lộng gió, từ đó phóng tầm mắt ra bao la bang Massachussett. Sáng sáng dậy bắt tàu điện lên downtown, ghé Starbucks mua cafe nóng, bánh croissant, ra giữa phố ngồi ngắm người ta đi lại. Rồi đi loanh quanh trên phố, mua sắm, thăm thú, mua vé đi city tour cả trên bờ lẫn dưới sông (70$).

Chiều chiều đi ra bến cảng ăn tôm hùm (12$/kg), uống bia. Tối đến quay về nhà chị bạn ăn barbecue ngắm pháo hoa bắn tứ phía mừng ngày độc lập, chuyện trò với người bản xứ. Cảm thấy rất may mắn khi mới đến Mỹ lại được sống nhà người Mỹ, nên học được nhiều điều về văn hóa, lối sống của họ. Rời Boston, mình đi xe bus (80$) để lên New York.

Book khách sạn chỉ trước khi tới NY vài tiếng nhưng may sao kiếm được cái khách sạn ngay trung tâm Time Squares chỉ với giá 140$ (tên là Mila hotel, ở đại lộ 44). Chỉ ở NY 2 đêm 3 ngày nhưng mình kịp ghé qua hầu hết nơi chốn đặc trưng của thành phố này, đi tàu ra đảo thăm Nữ thần tự do (70$), đạp xe quanh công viên Central Park, leo lên toà nhà Empire Building bối cảnh của bao câu chuyện tình phim ảnh dang dở, coi show broadway, ăn món pizza danh tiếng, thử uống cocktail trong bar, thức thâu đêm chuyện trò với du khách, đi bộ tới mệt nhoài quanh các đại lộ.

Mình ở khách sạn Washington Plaza ngay trung tâm khá đẹp với giá 140$/đêm. Thủ đô của nước Mỹ đúng nghĩa là nơi tập trung cơ quan hành chính và các công trình kiến trúc lịch sử, nên trông có vẻ hơi khô khan. Mình tranh thủ ghé qua tham quan rồi ghi lại vài kỉ niệm với những địa danh nổi tiếng Nhà Trắng, Lầu 5 góc, Điện Capital, Đài tưởng niệm Lincoln, Tượng đài Washington, các bảo tàng… Mình mua vé từ Washington sang Chicago hết 400$. Ở Chicago mình tiêu xài phóng khoáng nhất. Ở khách sạn ngay trung tâm 200$/đêm, ăn uống nhà hàng, đi lại bằng taxi (mỗi lần lên xuống 20$), ngây ngất vui sướng mỗi ngày thức dậy và đi ngủ.

Thành phố gì mà ngay giữa những cao ốc chọc trời là sông chảy xanh ngắt với lối đi yên ả hai bên bờ, gió rượt đuổi theo bước chân, hoa nở rộ khắp mọi góc đường nơi ta ngồi cafe giữa phố hò hẹn người bạn mới quen. Sầm uất đấy mà vẫn thừa lãng mạn cho những trái tim mơ mộng. Huyên náo đấy vẫn đủ tĩnh tại để lắng nghe lời thì thầm tình tự.

3 ngày ở Chicago, mình rong ruổi biết bao con phố, tới Cloudgate, công viên Milennium Park, đi bộ quanh River Walk, mua vé lên tàu trên sông Chicago River ngắm hoàng hôn giữa thành phố (30$), coi pháo hoa mùa hè thứ 4 và thứ 7, đạp xe quanh Michigan Lake, ăn món bò ngon tuyệt, món pizza và pasta, uống cocktail trong 1 trong 10 quán bar độc lạ nhất thế giới.

Chào mừng tới California

Một “tai nạn” nữa lại xảy đến trong chặng hành trình là vụ hủy chuyến của hãng American Airlines. Nhưng không sao, mình sống sót sau 12 tiếng vật vờ (thay vì 4,5h), vì mình tâm niệm đi chơi cũng là để rèn giũa bản lĩnh.

Cô bạn cùng quê ra đón về nhà cổ ở quận Cam, nơi đại đa số người Việt sinh sống. Quả như lời đồn, tới Cali là như về Sài Gòn, khắp nơi nơi biển hiệu tiếng Việt, người Việt đi lại sinh hoạt. Có chút ấm áp quê hương, nhưng đồng thời tụt luôn cảm giác phiêu lưu, mình trở nên biếng lười và bớt năng động. Tự cho phép mình nghỉ ngơi đôi ngày trước khi khám phá tiếp.

Hai ngày ở Orange County, mình sống như Việt kiều, sáng sáng đi ra nhà hàng Việt ăn bún bò cơm tấm, trưa đi siêu thị mua sắm, chiều ra Huntington beach hóng gió với dân Cali. Lúc rỗi cũng đi gội đầu, làm nail, để tìm hiểu đời sống người Việt bên này, thấy dân mình cũng hơi cực, chỉ biết làm việc làm việc để trả bill, ít nói tới chuyện chơi. Nhiều người hỏi thích qua đây sống không, mình lắc đầu. Sài Gòn vẫn là nhất.

Chuyện gì đã xảy ra ở Las Vegas?

Mất 3 tiếng kẹt xe, 1 tiếng check in, 1 tiếng bay với cái vé 80$, 1 tiếng lần quần phố xá đông đúc của Las, mình mới tới được khách sạn Mirage nằm ngay trung tâm Vegas (giá thuê có 140$). Cảm giác đầu tiên sốc nhiệt là quá… nóng, 42 độ, khét lẹt luôn, với quá đông, người ùn ùn đi trên phố, ta nói một quang cảnh náo nhiệt chưa từng thấy, tưng bừng như lễ hội bất tận.

Quyết định chỉ ở đây 1 đêm thôi nên mình tranh thủ tối đa thời gian đi dạo quanh trung tâm lẫn ra ngoại ô ngắm nghía công trình hào nhoáng kì diệu được tạo nên từ đất cát khô cằn sa mạc.

Sau khi dạo cái outlet hàng hiệu giảm tới 40% hốt một mớ đồ, ghé ăn tối món burger bự chảng nổi tiếng của Vegas, xem show, dĩ nhiên phần quan trọng nhứt là oanh tạc sòng bài, lượn từ máy kéo, sang roulett, sang xì-dzách, sang poker, tới khi thua sạch 500$. Hôm sau thức dậy thay đồ xuống ăn sáng hoành tráng, bơi vài vòng, ăn bữa trưa, ghé thăm nhà người bạn, rồi leo lên bus (40$), về lại Cali. Trước khi rời khỏi Vegas còn chừng như lưu luyến bằng việc đột nhiên banh xe ngay giữa sa mạc, đứng trơ ngoài nắng cháy mất cả tiếng xong đành bắt Uber về (100$). Thêm 1 kỉ niệm nhớ đời.

Los Angeles – Thiên thần gãy cánh

Trong tưởng tượng của mình qua những bộ phim đã xem, LA là miền đất kiêu hãnh. Nhưng thực tế, ngoài Beverly Hills hào nhoáng xa hoa thì còn lại LA hơi hẹp và… bẩn.

Hollywood làm mình thấy lộn xộn ồn ào, phố xa trung tâm hơi chật chội. Ấn tượng lớn nhất của mình với LA chẳng qua là cái đêm ngồi trong khách sạn giữa vùng đất bối cảnh phim Lala land mà hát “City of stars”, và bữa trưa ngon miệng trong khu Little Tokyo. Có thể do thời gian không nhiều, đành hẹn dịp sau.

Trở về

Đó là những trải nghiệm và cảm nhận cá nhân của Quỳnh về nước Mỹ. Sau chuyến đi này, Quỳnh đã tổng kết lại: “Đi 2/7, về tới 20/7, 18 ngày mình dòm lại, 3000$ tiền mặt dư lại được tờ 100$ cuối cùng phòng thân, 2 cái thẻ báo đã tiêu 140/150tr, cũng xém hết. Tổng chi phí chuyến đi 18 ngày vào khoảng 10,000$” (xấp xỉ 233 triệu đồng).

Bản thân đã trải nghiệm và Quỳnh thì chợt nhớ lại mấy bài chia sẻ “đi Mỹ 1 tuần 20 triệu” với “đi Mỹ 1 tháng 2000$” thì thấy mọi chuyện hoang đường quá. Quỳnh thiết nghĩ có thế các bạn ấy chỉ ở 1 bang, rồi ở ké, đi xe ké, ăn ké hoặc ăn toàn Mc Donalds, chứ muốn vòng quanh nước Mỹ trải nghiệm lối sống Mỹ thì không thể nào có mức chi phí như vậy được.

Lời khuyên của Quỳnh dành cho các tín đồ du lịch nước Mỹ là hãy đi nếu có tiền rủng rỉnh chứ đừng “ăn bờ ở bụi” vừa nguy hiểm cho bản thân mà lại không tận hưởng được điều gì cả.