Đi Đà Nẵng vào những đêm xa nhà lạ chỗ không ngủ được thì chớ có nằm trên giường loay hoay mãi. Lúc đó phải kéo ngay một đứa bạn ra chợ Cồn ngồi nhâm nhi ly cà phê và “hóng hớt” chuyện thiên hạ thì mới đúng kiểu “dân chơi không sợ mưa rơi”.
Du lịch Đà Nẵng mà cứ bar, pub suốt đêm là xưa rồi, bây giờ đúng kiểu “chất chơi” là phải uống “cà phê chợ”, nghe “bụi đời” tâm sự thì mới thấm cái tình nơi đây.
Thiệt là có một “phố café” nho nhỏ về đêm trước chợ Cồn. Đôi ba quán sát nhau, không ồn ào, nhưng rất thú vị. Chỗ này được biết đến như là điểm dừng chân nghỉ ngơi của các bác xe ôm, người lao động làm thuê cho các cửa hàng trong chợ. Sau này, khi nhiều bạn trẻ dần lui tới và nơi đây trở thành góc cà phê đêm quen thuộc của thành phố.
Ở đây rất dễ dàng bắt gặp hình ảnh những bác xe ôm nằm ngủ ngon lành trên chiếc xe có phần đã cũ của mình để chờ vài cuốc xe trong đêm hay vài anh xăm trổ đầy mình trông có vẻ “bụi đời” nhưng lại nhẹ nhàng nhấp vài ngụp cà phê than ngắn thở dài về cuộc đời.
Cho ít đường vào cà phê, nhấp một ngụp rồi ngồi đây bạn sẽ được nghe đủ mọi câu chuyện vặt trong cuộc sống hằng ngày của cô chủ quán hay vài câu bông đùa của mấy anh lao công… nhiêu đó thôi cũng đủ làm bạn thấy Đà Nẵng đáng yêu biết nhường nào.
Những câu chuyện cứ tiếp nối như thế, ngỡ như họ là một gia đình, hoặc ít ra là bà con thân thuộc dữ lắm! Cái cách họ quan tâm đến nhau thiệt khiến mình tự cảm thấy khó hiểu. Phải chăng vì ban đêm mọi sự hối hả vồn vã đều gác lại con người ta mới có thể ngồi lại bên nhau chia sẻ cùng nhau những câu chuyện đời thường như vậy.
Thấy chưa, đi Đà Nẵng đâu chỉ để thưởng thức cái đẹp, đến đây còn phải “feel” cái tình cái nghĩa của người dân xứ này nữa. Đường xá nửa đêm thì vắng lẫn chút sương se lạnh nhưng ngồi ở chợ Cồn ngắm đường xá, nghe tâm sự, nghĩ vu vơ về cuộc sống, tình yêu thì thật ấm áp đúng không nào?