“Hoa sưa vàng anh về yêu xứ Quảng
Đất Tam Kỳ nhung nhớ bóng người dưng”.
Khác với cây sưa (huỳnh đàn) ở miền Bắc, sưa vàng được người dân miền Trung gọi là cây hương vườn. Loài này cùng chi với cây giáng hương quả to và giáng hương mắt chim, không phải loại gỗ quý như sưa trắng ở phía Bắc. Trước đây, sưa vàng mọc tự nhiên, người dân trồng trong vườn lấy gỗ làm củi, có những cây sưa cổ thụ đến 300 năm tuổi.
Khoảng 10 năm nay, thành phố Tam Kỳ mang sưa vàng về trồng đại trà trong đô thị, hình thành nên những “con đường sưa” như Phan Bội Châu, Trần Cao Vân, Trần Hưng Đạo… Nhiều khuôn viên cơ quan công sở cũng trồng sưa lấy bóng mát.
Cuối mùa xuân, đầu mùa hè là lúc hoa sưa nở rộ. Những chùm hoa vàng rực che khuất cả tán lá, cho mùi thơm dịu nhẹ. Sưa vàng có đặc điểm tán rộng, dễ nhân giống, tăng trưởng nhanh ở các năm đầu. Thân hợp trục phía ngọn, rễ bạnh khó đổ, cành nhánh dẻo và khó gãy, quả không có thịt. Mùa mưa bão, cây rụng hết lá nên khó bị đổ ngã.
Hoa nở thu hút nhiều côn trùng đến lấy mật, phấn hoa. Mùa sưa nở, những tuyến phố như thay áo mới với màu vàng đặc trưng. Màu sắc này lưu lại được khoảng 2 tuần rồi lụi tàn.
Hoa sưa rụng như tấm thảm trải hai bên đường Trần Hưng Đạo.
Sau mỗi đêm, công nhân môi trường đô thị lại miệt mài thu dọn hoa rụng.
Không chỉ ở phố thị, các làng quê Quảng Nam những ngày này hoa sưa cũng trải dọc đường làng ngõ xóm.
Trên sông Tam Kỳ, những hàng sưa soi bóng xuống lòng sông tạo nên bức tranh đầy màu sắc. Sưa được người dân trồng để bảo vệ đất, chống sạt lở.